“Tôi cùng thơ
khiêu vũ
trên sàn thời gian”
(Thạch Lựu)
Giữa thời kinh tế thị trường, con người ta có xu hướng nghiêng về đồng tiền, cuộc sống theo nhịp ồn ào, gấp gáp. Các giá trị tinh thần không còn được như xưa, trong đó có thơ, nên việc duy trì cuộc sống với thơ là công việc không dễ dàng gì. Tuy nhiên, nhà thơ Thạch Lựu đã hạ bút:“Tôi cùng thơ…”, tôi cho đây là một khẳng định có dũng khí, đậm chất Haiku Việt.
Thật thế, ai dám khẳng định như chị? Một khẳng định trí tuệ và hùng biện, khi cuộc sống đến lúc cần quay về với thế giới nội tại, cứu rỗi tâm hồn!
Thơ haiku là vẻ đẹp của sự kiệm lời, bùng vỡ với ngữ nghĩa thâm sâu, đã chảy vào tâm hồn chúng ta, chảy vào tâm hồn Thạch Lựu và cùng nhà thơ, Haijin Thạch Lựu “khiêu vũ…”…
Vâng, chúng ta biết khiêu vũ là một loại hình nghệ thuật cao cấp, kết hợp giữa âm nhạc và hình thể uyển chuyển. Thơ cũng là những cung bậc cảm xúc của tâm hồn. Ở đây, thơ được nhân hóa lên thành người, có đầy đủ các giác quan. Con người và thơ cùng dìu nhau đi vào chiều sâu của vũ điệu, làm nên tác phẩm độc đáo dành cho cuộc sống. Sự hài hòa đó là tài hoa của nhà thơ, nó khiến chúng ta vừa cảm thụ cũng vừa giao thoa trên bước nhảy hoàn vũ.
Và khi cảm thụ bài thơ, người đọc dễ dàng nhận ra tác giả đang mời gọi chúng ta nhập cuộc “trên sàn thời gian”…
Trên sàn thời gian ư? Tôi cho đây là tứ thơ hay, và đầy sáng tạo; làn đầu tiên tôi được chạm vào nó, và thả những bước nhảy cảm xúc của mình về phía ngôn từ. Nó vô hình mà hiện hữu, nó chắc chắn mà mong manh…
Thơ hay làm cho người ta sảng khoái, như gặp người đồng điệu, tìm ra kẻ tri âm. Càng đọc càng có nhiều dư vị thấm đẫm, nhiều hàm ẩn ngoại ngôn…
Sài Gòn tháng 3.2020
N.T.N