Thời gian không còn là thời gian- Lê Đăng Hoan

alt

Mấy hôm nay không biết tại sao tôi cứ tìm những bài thơ Hai ku nói về thời gian. Đọc đi đọc lại tuyển tập thơ Hai ku “ 12 năm ấy”, bổng nhiên bắt gặp bài thơ của anh Thiện Niệm, nhà thơ Hai ku, nhà thư pháp ở thành phố Hồ Chí Minh.

alt

Tôi đọc đi đọc lại, cảm động đến rơi nước mắt. Nước mắt tuổi già, nước mắt ân hận về những việc ta đã bỏ qua một cách vô tình mà đáng ra ta có thể làm được.

“Cuối năm thăm bạn

Hương khói vật vờ

Đôi bờ cách trở” (trang 129)

Không biết trong năm nhà thơ Thiện Niệm có đến thăm người bạn của anh được lần nào hay không! Để rồi cuối năm anh viết bài thơ này như một sự tiếc nuối.

Tôi có đọc đâu đó, có người nói rằng “ Anh đến với tôi, tức là anh đã dành một phần thời gian trong cuộc đời của anh cho tôi”!

Tính cả cuộc đời ta đã dành cho ai và dành bao nhiêu thời gian cho họ!

Một câu thơ tôi thường hay đưa vào các cuộc trao đổi với mọi người về thời gian, đó là “ Bãi bể nương dâu ai biết trước/ Bên nhau xin chớ tiếc thời gian”.

Trong một lần tôi tìm đến tận Long Khánh, Đồng Nai, gặp người bạn thân từ thời còn nhỏ ở quê, xa nhau 25 năm, lúc chia tay anh bạn tôi nói một câu: “ Hai mươi lăm năm rồi, biết đâu còn lần nữa gặp lại trên đời!”!

Lại một người bạn học với tôi thời ở Bình Nhưỡng, bị tai nạn. Cứ tưởng cũng chẳng trầm trọng, tồi chỉ đến thăm được một lần. Không lâu sau, mở Facebook của anh bạn, tôi đọc được cái “ tin buồn”…

Vừa rồi một anh bạn tôi bị tai nạn gãy xương bả vai khi đi bộ trên đường. Anh bạn này nhiều lần bị tai nạn, to nhỏ khác nhau, tôi an ủi bằng câu thơ thế này:

“Sự đời may rủi, rủi may,

Như thằng ăn trộm ở ngay cạnh mình” (theo ý của nhà văn Nam Cao)

Người ta nói rằng, người Hàn Quốc là gấp gấp, vội vàng trong mọi lúc mọi nơi. Họ có thứ văn hóa gọi là “văn hóa nhanh nhanh”. “ ăn nhanh”, “ đi nhanh”, “làm nhanh”. Thế rồi trong sách Giáo khoa tiếng Hàn họ có bài nói về cái văn hóa “nhanh nhanh”, đại ý “ cái gì cũng muốn nhanh, riêng cái chết thì không ai muốn nhanh”!

Kể cũng là một cách nói hóm hỉnh!

Tôi cũng có một bài thơ Hai ku như thế này.

“Bạn mời đến chơi nhà

đi- không đi,

vào ra thơ thẩn”

Bài thơ được hình thành trong một lần tôi mời một người bạn đến chơi nhà. Tuy nhà không xa nhau lắm, tôi thường đến thăm nhà anh, nhưng anh nhiều việc nên lần lữa chưa đến chơi nhà tôi lần nào, với lí do chưa sắp xếp được thời gian.

Sau khi nhận bài thơ này, anh đến nhà tôi, ngồi suốt cả buổi, cùng nhau ăn uống chuyện trò,…và không ít lâu anh bị ung thư…

Bài thơ Hai-ku của nhà thơ Thiện Niệm như một lời nhắc nhở, ở cái tuổi trên 70, hay dù có chỉ trên 60 đi nữa, thì thời gian không còn là thời gian nữa mà mỗi ngày mỗi phút là một vật báu, trời dành cho ta để ta biết thương yêu, biết trân trọng biết sử dụng khi cần thiết. Cái may, cái rủi, cái được, cái mất có thể đến bất cứ lúc nào, có thể đến vào lúc ta hoàn toàn không ngờ tới. Có thể tiết kiệm thời gian, nhưng với tình thương yêu, với con người, xin đừng quá đắn đo để “vào ra thơ thẩn”. Hãy dùng cái thời gian để “vào ra thơ thẩn” ấy mà chạy ngay đến vời người thân, bạn bè và những người yêu quý quanh ta. Hãy xem như đó là “ lần cuối”!

Tôi vốn thuộc dạng người rất tôn trọng bạn bè đồng nghiệp. Mỗi lời mời của họ với tôi là một cơ hội để gặp nhau, không có việc gì quan trọng thì cũng là để dành cho nhau một ít thời gian.

“Lý do”, “vì sao”.. thì nhiều lắm…

“Trên trời muôn vạn ‘vì sao’

Ngôi sao sáng nhất là ‘sao không vì’! ”

L.Đ.H

Bài viết khác

Tác giả: Haiku Việt