
“về thôi
bờ sông níu gió
chân trời níu mây”
(Lương Thị Đậm)
Đọc tập thơ của Lương Thị Đậm, tôi nhận từ phố biển những tiếng reo của sóng. Tiếng reo thì thầm trong vỏ ốc.
Lòng chùng lại khi nghe sóng gọi :“Về thôi”!
Biết là ai cũng về thôi, nhưng “về thôi” của Lương Thị Đậm dâng lên một nỗi buồn. Buồn mà mạnh mẽ. Một cái cớ có ý thức, có xác tín rõ ràng, chứ không bi lụy vì ngán ngẫm cuộc chơi.
Về là tự dặn lòng, như một mệnh lệnh. Hãy buông những gì không phải của mình, không thuộc về mình.
Đúng vậy, ai mà không về tay không!
Về với nội tâm đã kiên định, về với chính mình để nghe nỗi buồn kia trong sáng lạ. Một nỗi buồn mà chỉ có sự trải nghiệm đớn đau mới dám mở lòng…
Nhất định rồi, đang sống tức là đang về…
Thơ haiku luôn chạm vào cái khoảnh khắc, để từ khoảnh khắc bật lên niềm xung động hương thơm. Thơ Lương Thị Đậm có làn hương đó, làn hương của yêu thương dang dở…
Nơi “bờ sông níu gió” là níu vào hương xưa. Những kỷ niệm khó phai mờ còn dành hương cho một thời mộng đẹp.
Đọc mà không cầm lòng được, ắt phải níu gió mà hỏi bờ sông sao vắng người? Chợt nhớ một vầng trăng lệch, thì hãy níu chân trời cho cân bằng trạng thái. Yêu cũng làm ta mất cân bằng, như cánh chim trúng thương chới với, chơi vơi…
Giá mà trên chiếu chèo, thì người ta có cớ níu vạt áo người thương mà tỏ:
“Người ơi, người ở đừng về!…”
Đằng này…
Và “chân trời níu mây” ra đời trong tâm thế đó. Một nỗi cô đơn được đẩy đến tận cùng lộng lẫy!
Đà Lạt tháng 01/2020
N.T.N