
Hai người yêu nhau
ngắm nhìn đắm say
mà sao không thấy?
Những người đang yêu nhau thường có chung một ước nguyện cháy bỏng: mong được luôn luôn gần gũi bên nhau để có thể say đắm nhìn thấy người mình yêu. Nhưng nhìn thấy là một hay là hai? Nhìn thấy hay nhìn và thấy? Muốn thấy nhau chắc gì cần phải nhìn nhau và nhiều khi nhìn nhau rồi chắc gì đã thật sự thấy nhau?
Không phải ngẫu nhiên mà người ta thường nói “nhìn” và “thấy” là hai khái niệm đa nghĩa, gần gũi mà xa xôi. Đấy không chỉ là vấn đề triết lý cao xa mà còn là vấn đề nhân sinh gắn bó mật thiết với đời sống và cuộc sống hàng ngày của con người. Có người nhìn và thấy. Có người nhìn mà không thấy. Đôi mắt chúng ta nhìn thế giới bên ngoài, quan sát và biểu đạt nhận thức của chúng ta về mọi sự vật và sự việc nhưng không phải lúc nào ta cũng thấy được hết bản chất của sự vật và sự việc.
Tagore viết về cái nhìn của một cô gái đối với người mình yêu:
Đôi mắt em lo âu
muốn nhìn tâm tưởng anh sâu thẳm
như ánh trăng rọi tìm nơi đáy biển
Trái tim anh bên em
như anh luôn ở bên cuộc đời em
nhưng chẳng bao giờ em hiểu hết nó đâu
Cô gái trong bài thơ của Tagore nhìn rất kỹ, rất sâu vào người mình yêu nhưng tiếc thay cô không thể thấy hết và thấu cảm trọn vẹn tình yêu của anh, trái tim của anh dành cho cô. Có người nói, để nhìn rõ sự vật và sự việc, cạnh bên đôi mắt, chúng ta cần có thêm một “con mắt thứ ba”, con mắt có thể nhìn rõ những gì là phi vật thể bên trong sự vật và sự việc với một tâm thái rộng mở, đón nhận, đầy cảm thông, đầy thương yêu và sự quan tâm đối với đối tượng ta muốn nhìn thấy. Và như vậy, ta không chỉ nhìn, thấy mà còn thấu cảm với sự vật và sự việc chung quanh ta trong cuộc sống thường nhật.
Vì vậy, người ơi! Xin hãy đừng nhìn đời và nhìn mọi người chỉ bằng đôi mắt. Hãy nhìn bằng tất cả tâm hồn, bằng trái tim, bằng sự độ lượng, lòng vị tha. Khi đó ta sẽ nhìn thấy rõ mọi điều.
LVT