Cưa đôi nỗi nhớ- Thanh Tùng

Giữa những ngày tháng lịch sử của loài người, khi mà “người-người” không dám gần nhau, tôi lại mong gặp bác để ôm như những lần gặp gỡ.

Dịu dàng, đôn hậu, quan tâm, sẻ chia…là những hình ảnh mà tôi ấn tượng về bác Tuyết Loan, cả trong thơ và trong đời sống thường nhật.

Ngày còn tự do, không bị cuốn xoáy vào vòng mưu sinh cuộc sinh, chúng tôi thường được gặp bác tại nhà, tại câu lạc bộ, trong ngõ Bằng Lăng và trong những chuyến đi chơi.

Đã lâu cháu Tùng không được gặp bác.

Với lứa trẻ nhưng chúng tôi, những bài thơ đầy trải nghiệm tính nữ của bác rất cuốn hút

“Tôi đứng ngoài tôi

nhìn tôi

viên mãn.”

Hay:

“Đời cứ bạc

lòng mình

vẫn xanh

 

“Xuân đến rồi đi

tình người

xuân mãi.”

 

“Mưa

mưa

cưa đôi nỗi nhớ”

 

Không muốn nói lời vĩnh biệt xót xa. Chúng cháu chỉ muốn nói “tạm biệt bác”. Dù không còn gặp nhau nữa, mình chúng ta vẫn ở trong nhau. Bác vẫn ở đây, trong những bài thơ, trong những kỷ niệm của người yêu thơ Haiku. Hình ảnh cô gái giặt lụa bên sông dù không còn trong đời sống, nhưng vẫn còn luyến lưu đến ám ảnh trong tâm những người yêu nết đẹp xưa.

Bác Loan, quê ở Thái Bình. Nhưng chúng cháu thấy bác như một người phụ nữ Hà Nội gốc. Có lẽ, đó là những gì bác mang lại cho chúng cháu về vẻ đẹp của phụ nữ Việt, một cô giáo ân cần, một người mẹ bao dung.

Cháu chào bác!

Cháu của bác – Thanh Tùng!

Bài viết khác

Tác giả: Haiku Việt