Cành đào soi bóng xuân
ngỡ mồi
con cá đớp
Cành hoa xuân, làn nước mùa xuân và con cá ngỡ ngàng giữa trời xuân. Ít ai mà lại không ngạc nhiên khi biết được: cảm nhận tinh tế, phát hiện khoảnh khắc hồn nhiên trong trẻo đến vô ngần ấy, lại là của một hồn thơ ở tuổi gần thất thập. Nhưng thơ ca không có tuổi, thơ ca dành cho những người trẻ tuổi và nhất là “trẻ lòng”. Thơ ca cũng là một cách đếm tuổi tâm hồn. Và như thế, người phụ nữ ấy còn đang rất trẻ.
Tôi đang nhớ lại ngày đầu tiên đến với câu lạc bộ, mấy đứa trẻ chúng tôi đã xin phép thay vì gọi “bác” được gọi bằng “cô”. Vì cô trẻ lắm! Cô trẻ trung trong cách nói cười, thân thiện trong từng cử chỉ, dịu dàng và ấm áp trong từng lời nói. Với cả những đứa mới tinh như tôi, như Ngẫu, như Oanh, như Thoa, như anh Phương. Cô Loan đấy! Ấn tượng mãi trong chúng tôi là lúc nào cô cũng tươi cười, nụ cười hiền hậu quá đỗi thân thương. Được gần cô, được cầm tay cô, được trò chuyện với cô nhiều hơn trong lần đi du lịch Huế cùng câu lạc bộ, tôi mới càng cảm thấy những gì mình đã trải qua, những gì mình đã có, thật nhỏ bé. Trước nụ cười của người phụ nữ này, chẳng điều gì là quá lớn lao to tát cả. “Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh”. Và người ta chỉ có thể cười được như thế khi trong lòng thanh sạch, hoàn toàn vô ưu. Vô ưu như chính lúc này:
Tôi đứng ngoài tôi
nhìn tôi
viên mãn
Cảm giác tròn đầy của sự hạnh phúc, hạnh phúc khi mình biết vừa đủ giữa cuộc sống vô vàn. Và đây nữa, một khoảnh khắc nữa của hạnh phúc. Khoảnh khắc xao động của một trái tim ngập tràn yêu thương giữa đất trời:
Mưa
mưa
cưa đôi nỗi nhớ
Tối qua trong tin nhắn, Oanh nói với tôi: “Dịch bệnh thế này buồn quá, nhiều người ra đi trong cô đơn”. Mấy đứa trẻ chia sẻ với nhau nỗi buồn và sự áy náy khi không thể đến thắp cho cô nén nhang từ biệt trong những ngày giãn cách xã hội. Chúng tôi xin được cùng nhau thắp một nén tâm nhang. Như Ngẫu Thư đã nói: Xin tạm biệt cô! Những tâm hồn đẹp, những tấm lòng đồng điệu sẽ còn nhiều gặp gỡ ở nhiều nơi chốn khác. Với chúng tôi, cô vẫn luôn còn đây, và khi đã có những người nhung nhớ, mến yêu đến thế thì không còn ai phải cô đơn cả. Xin tạm biệt cô!
Cháu: Như Trang