Nỗi nhớ mưa xuân- Vũ Tam Huề

alt

alt

Dạo chơi cùng bướm

Một trời mưa bụi

Rắc hoa lên mình

( Phương Trung )

Trong muôn vàn nỗi nhớ của những người con tha phương gửi về đất Bắc quê xưa, có nỗi nhớ mưa xuân. Trong mưa xuân vô số những hạt nước nhò li ti mong manh như bụi, như phấn, êm êm giăng mắc đầy trời. Mưa xuân làm trời xuân thêm lãng đãng khói sương, làm cho cỏ cây đâm chồi nẩy lộc, làm cho hoa lá mơn mởn non tơ. Mưa xuân lắng đọng mùi thơm của cây cỏ lá hoa, không gian luôn mơn man một làn hương dịu nhẹ phiêu bồng…

Nào ai nhìn thấy rõ mưa xuân

Tơ nhên vừa chăng sợi trắng ngần

Bươm bướm cứ bay không ướt cánh

Người đi trẩy hội tóc phơi trần.

Mùa xuân là thời gian đồng quê Bắc bộ tươi đẹp hữu tình nhất. Những cánh đồng lúa xanh non chạt thẳng tới chân trời mờ xa bóng núi. Dưới bầu trời lớt phớt mưa bụi, xóm thôn thơm nức mùi hoa bưởi, hoa cam, mùi nhang khói. Bên những bến nước, dọc các đường thôn ….hoa xoan tím rụng tơi bời. Tiếng chim ríu rít trong vườn cây mái lá, trên bãi cỏ, ruộng lúa, bờ đê…

Sau tiết xuân phân, sương phủ dăng dăng mờ mịt trên đồng ruộng xóm thôn, hứa hẹn tiết trời sẽ ấm dần lên. Những hàng xoan tưởng chừng qua bao tháng ngày giá rét, được tiết xuân lay tỉnh, vỗi vã trổ bông. Một sớm mai vừa mở cánh liếp ra sân, một làn hương ngòn ngọt, dìu dịu, ngai ngái như hòa trong hơi sương lạnh chợt òa đến, bao phủ khắp người. Hương hoa xoan đấy !…Ngước mắt trông lên ta sẽ thấy những dải hoa xoan đã phủ kín cành cao cành thấp, tưởng như những áng mây phớt tím đang lững lờ bay qua ngõ trúc. Cánh hoa nhỏ liu riu, kết thành vạt lớn vạt nhỏ, chùm cao chùm thấp, chăng mắc khắp thôn khắp xóm, quanh bờ ao bến nước, bờ ruộng đường làng…Vẻ đẹp thật rưng rưng khó tả….

Hoa xoan nở cũng nhanh tàn cũng chóng. Suốt ngày đêm những tàn xoan dịu dàng đưa hương và lặng lẽ rụng rơi trong bầu không hư ảo bụi mưa. Cánh hoa xoan nở phơn phớt hai mầu trắng và tím, buông mình lả tả rồi nhẹ nhàng vương vào mái tóc, đậu lên vai áo người qua kẻ lại.

Mùa hoa xoan tạo ra cảnh sắc như thực như mơ của bầu trời xuân của quê Chèo đất Bắc, cũng là mùa hội hè đình đám. Những đám rước lộng lẫy cờ quạt xiêm y, rộn ràng kèn trống, uốn lượn dọc theo những triền đê dài hun hút, hay vòng vèo quanh những đường làng ngõ xóm, dưới làn mưa bụi nhẹ như sương.

Ngày xuân, những cô thôn nữ tóc bỏ đuôi gà, áo tứ thân mớ ba mớ bảy đủ màu: đỏ hoa hiên, xanh quan lục, xanh nõn chuối, vàng hoàng yến…thấp thoáng dưới những rặng xoan đang nở hoa phơi phới là toàn cảnh một bức tranh quê đẹp tới nao lòng. Chiều xuân, tiếng chuông chùa khoan nhặt từ các mái tam quan cổ kính, qua lũy tre xanh vọng về các thôn xóm nghe nhẹ lâng lâng. Đêm xuân, tiếng trống chèo giục giã tới khuya bồi hồi náo nức.

Ôi tuyệt diệu làm sao ! Xin hãy ngâm nga….

…Bữa ấy mưa xuân phới phới bay

Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy

Hội chèo làng Đặng đi qua ngõ

Mẹ bảo thôn Đoài hát tối nay…

Khi đắm chìm trong không gian mùa xuân đất Bắc, ta sẽ cảm nhận từng sợi tơ lòng run rẩy với những vần thơ bất tuyệt của thi sĩ Nguyễn Bính. Không ai có thể cảm tác về mưa xuân, về vẻ đẹp của hoa xoan dưới mưa xuân, về quê Chèo đất Bắc dạt dào cảm xúc thi ca như chàng thi sĩ đồng quê này.

VTH

Bài viết khác

Tác giả: Haiku Việt