
Mo cau rụng
giật mình chim sẻ
ngưng bay
(thơ Haikư Nguyễn Thánh Ngã)
Một chiếc mo cau, ta thấy cả khu vườn. Hàng cau thẳng tắp. Khát gió. Mo cau héo úa, dai dẳng đeo bám chút nhựa cuối cùng. Bầy chim sẻ tíu tít bay về làm tổ.
Chỉ cần một cơn gió mạnh, mo cau đổ xòa…
Chính cái khoảng khắc ấy, chim sẻ vừa bay về, chưa kịp đậu đã bị mo cau rơi trước mặt. Theo phản xạ tự nhiên, nó ngưng lại. Cái thoáng chốc “ngưng lại” ấy, lọt vào mắt nhà thơ…
Vâng, chim sẻ giật mình “ngưng bay”, tức đập cánh tại chỗ. Cái khoảng không chim xòe cánh ấy mới đẹp làm sao!
Giờ này âm vang của mo cau cắm phập xuống mặt đất không còn cần thiết nữa. Có chăng, tiếng động ấy khiến cả khu vườn trở nên lặng phắc. Cả vũ trụ ngưng đọng trong đôi cánh chim sẻ. Không ai có tài đếm nổi bao nhiêu nhịp đập cánh trong giây phút ấy. Chú chim sẻ như đứng trên không trong tư thế xòe cánh. Rồi tan mất.
Chỉ còn tiếng lá vẫy gió lao xao…
Bài thơ như một lát cắt mỏng dánh in trong trí não, in vào câu thơ. Mãi mãi. Dùng động từ “ngưng” ở chỗ này quá đắt. Ngưng chứ không phải “ngừng”. Giây phút ngừng dài hơn ngưng một cái đập cánh.
Mong manh và thoát tục.
Ai bảo không? Thoát là không dính mắc. Chỉ vậy thôi mà vĩnh cửu, làm nên cú bay vô ảnh. Độc đáo và tràn đầy.
Bài Haiku nhỏ mà có chiều kích của cái không chiều kích. Khoảnh khắc vũ trụ ngưng đọng như một làn hương, vừa tan ra là không thấy nữa.
Vì vậy mà cánh chim trọn vẹn của Nguyễn Thánh Ngã, in trên nền trời thi ca Haiku, lay cảm được lòng người…
H.A.T