Mỗi giọt rơi tàn
lòng cô độc
sương mông lung
Toả lên trǎng
bọt tung trắng xoá
lời ái
Bình minh
nắng toả
dệt lá vàng
Tràn đầy không gian
mây nhớ tím trời
triền miên trên sóng
Về chốn cũ
gót hài khai hoa
trái đất quay
Giữa sông vắng
dặt dìu trăng nước
người về
Lúa dập dờn
nơi nao đàn khao khát
xa muôn trùng
Trời chiều
phai phôi
lòng mong nhớ
Lưu luyến
theo tháng năm
xa xa
Với khói bay
trăng nước
ngân xa
Nghiêng
hết buồn vui
gạn tiếng cười
Hồn quê
quyện khói trầm
sương trắng
Cánh đồng
thơm ngát
bóng chiều sa
Đêm mơ
Hà Nội
mặt trời lên
Tương tư
ánh mắt pha lê
gió mùa
Trước cô đơn
trước chiêm bao
cạn ngày
Mẹ hiền
dìu
những giấc mơ
Bơi qua bầu trời
đổ vào niềm vui
nồng hương sắc
Lặn trong sóng cả
rót lấy oán than
nhạt nghĩa đời
Vạt khói chiều
chở nỗi nhớ
xa quê.
NLH