
trời nổi cơn giông
chú bọ ngựa
nghếch đầu đón gió
Lê Văn Truyền
Khi ta lâm vào thế yếu, dù bất cứ vì lý do gì, có lẽ cách duy nhất đúng để có thể vượt qua là dám đối diện với nó, không né tránh, đừng tự đánh lừa, đừng thỏa hiệp và không nên nghĩ trước tiên đến việc nhờ cậy người khác … Với thời gian, trải qua nhiều thử thách ta sẽ tích lũy được một thứ vô giá – đó là sức mạnh tinh thần. Cũng có thể có lúc ta mất trắng, thất bại nhưng sức mạnh tinh thần giúp cho ta được là chính ta. Đó là thành quả ngọt ngào và quí giá nhất mà ta được thủ đắc sau mỗi cơn giông bão trong cuộc đời đầy bất trắc và vô nhân này.
Khi quan sát các giới tự nhiên, ta có thể thấy được các phương thức tự vệ hết sức phong phú của các loài sinh vật vốn rất nhỏ bé, yếu ớt. Đó là kết quả kỳ diệu của tạo hóa và của quá trình tiến hóa của muôn loài để đến hôm nay nhân loại được thừa hưởng một “gia tài vô giá” mà Mẹ Thiên Nhiên ban tặng, đó là sự đa dạng sinh học trên Trái Đất này. Có thể điểm ra muôn vàn “chiến thuật” để các sinh vật bé nhỏ, yếu ớt tránh trở thành “con mồi” cho con người và các loài động vật khác. Nhím xù lông nhọn mỗi khi thấy nguy hiểm rình rập, thằn lằn bắn máu ra từ mắt, ếch lông tự bẻ gẫy xương sườn để biến thành gai, một số loài sên tự tiết ra dịch nhầy, tắc kè hoa thay đổi màu da để ngụy trang, chim công xòe lông đuôi khổng lồ vừa để mê hoặc vừa để thị uy kẻ thù, hải sâm tự moi ruột giả chết để tránh bị ăn thịt, thằn lằn tự cắn đuôi để đánh lạc hướng, mực biển tự phun ra mực như đám mây đen che tầm mắt kẻ tấn công, ngựa vằn có bộ lông sọc trắng đen để tạo ảo giác làm hoa mắt đối phương … Ngay cả các cây cỏ mà ta nghĩ là loài vô tri cũng có cách để bảo vệ sự sinh tồn của mình. Nhiều loại cây cỏ tiết ra chất độc, biến lá thành gai để chống lại con người và các động vật ăn cỏ.
Đấy chính là sự cân bằng sinh thái. Trong thế giới sinh vật, kẻ yếu cũng có một khoảng không gian sinh tồn dành riêng cho chúng. Có thể thấy điều đó trong thế giới động vật và suy rộng ra ngay cả trong thế giới loài người, từ từng cá nhân cho đến từng quốc gia, dân tộc, không có kẻ mạnh hay kẻ yếu tuyệt đối nào. Nếu có đi chăng nữa thì cũng chỉ là tương đối.
Trong giới quyền Anh, nơi được coi là thế giới chỉ của những kẻ mạnh, không một võ sĩ nào dám tự vỗ ngực cho rằng mình luôn luôn và mãi mãi là kẻ mạnh tuyệt đối. Hôm nay bạn được quàng chiếc đai vô địch tột đỉnh vinh quang, nhưng có thể ngày mai bạn là kẻ chiến bại, bị đối thủ hạ “knock out”, mặt mũi đầy máu, nằm ngất trên sàn đấu. Cus D’amato, võ sĩ quyền Anh từng đào tạo ra những huyền thoại như Mike Tyson, đã nói: “Người anh hùng và kẻ hèn nhát đều có một cảm xúc như nhau. Nhưng điều khác biệt là người anh hùng biết chuyển sự sợ hãi của mình sang cho đối thủ trong khi kẻ hèn nhát bỏ chạy. Ai cũng có sự sợ hãi nhưng quan trọng là bạn làm gì với nỗi sợ hãi đó”. Còn tay đấm Rocky Balboa thì cho rằng: “Điều quan trọng không phải là việc bạn có thể đấm mạnh đến mức nào. Điều quan trọng là bạn có thể chịu được những cú đấm mạnh như thế nào để tiếp tục tiến lên”. Có lẽ câu nói trên cũng đúng với những gì đang xẩy ra trên võ đài chính trị thế giới. Có những cường quốc khoe kho vũ khí hạt nhân của mình thừa để cho nổ tung ba – bốn Quả đất. Nhưng thật ra, rất e dè với một nước nhỏ hơn, kinh tế yếu hơn đến hàng chục lần có vài quả bom nguyên tử quèn. Bởi vì, khi đã ấn nút tên lửa mang đầu đạn hạt nhân, thì chắc gì kẻ mạnh còn tồn tại để nhâm nhi “niềm vui chiến thắng”.
Có lẽ, cái mạnh của kẻ yếu là chỉ biết đơn giản trông mong vào bản thân mình, và biết rằng dù có thua cuộc thì mình cũng không có gì để mất, như thái độ của chú bọ ngựa yếu ớt, mong manh kia bình tĩnh “nghếch đầu” đón nhận cơn cuồng nộ của đất trời sắp ập đến trong khi mọi người đang chạy tán loạn.
LVT