Em đi
Gió quấn
Đường gầy
(Lý Viễn Giao)
Đọc chùm thơ của nhà thơ nổi tiếng Lý Viễn Giao, bài nào cũng có độ hay nhất định của nó. Tôi chọn bài thơ sáu chữ này, vì đối với tôi nó có độ hay khó diễn tả.
Tôi rất thích cách dùng từ của ông, khi ông viết “gió quấn” trong động tác “em đi”. Chỉ bằng hai câu thơ bốn chữ, người đọc đã hình dung ra một dáng nữ nhi đi trong cơn gió thốc giữa “đường gầy”...
Câu thơ nghe rất buồn, rất hoàn cảnh. Và nỗi niềm của gió quấn là một tự sự không đề, chỉ để hiểu chứ không để diễn giải. Vì thế, có thể hiểu thân phận người con gái (hay đàn bà nói chung), và chút tình trắc trở trong bước đường trần đầy giông bão này.
Gió quấn lấy thân phận đàn bà không tha, nó giằng xé, nó xô đẩy để cuối cùng chính con đường ấy đã gầy đi theo nhiều nghĩa. Nghĩa đen là con đường hẹp, gập ghềnh đá sỏi, khó đi. Nghĩa bóng là số phận người con gái ấy, phải gánh chịu nỗi gian truân vất vả vì tình. Bởi câu “hồng nhan đa truân” chăng?
Có thể lắm chứ! Biết đâu nhà thơ Lý Viễn Giao đã nhìn thấy một nàng Kiều ở thời hiện đại mà ngòi bút ông đang hướng tới?
Đúng thế, chỉ với sáu từ đơn giản, nhà thơ đã làm được một tác phẩm có độ thẩm thấu hay, nó cuốn hút, và ám ảnh người đọc…
N.T.N