Văn kỳ thanh từ cái thuở anh đoạt giải nhất trong cuộc thi thơ Haiku do lãnh sự quán Nhật Bản tại thành phố Hồ Chí Minh tổ chức lần đầu. Bài thơ ấy có tiêu đề “Đứa trẻ” :
Xó chợ
Chiếc lon trống
Hạt mưa mồ côi
Cái cách anh nhìn đời với nỗi niềm đau đáu gửi vào khúc thơ ngắn cứ ám ảnh tôi hoài. Với sự hiếu kỳ bản năng, tôi tiếp tục theo anh thêm trên các trang viết. Và anh cũng nhích lại dần về phía chúng tôi, chìa thay ra.
Anh vốn dân gốc Quảng Ngãi, cùng gia đình lập nghiệp trên cao nguyên Trung phần. Tham gia hội đoàn và viết lách ở đó. Sống lãng tử và hết mình. Vì muốn thay đổi và thử sức khi còn có thể, anh tìm phương trời mới với bề rộng tầm cao hơn, anh đã về đây, Sài Gòn xưa ! Lại một lần nữa bản năng hiếu kỳ thôi thúc, tôi vượt qua chặng dài một giờ ba mươi phút xe không tắc đường đến gặp anh, Thủ Đức. Không khó nhận ra bởi cái nắng cái gió và hơi sống Cao nguyên dường như phảng phất trên con người anh mách giác quan tôi.
Cởi mở, thân tình là cảm nhận của cả hai ngay từ phút đầu. Trong quán cà phê góc phố, chúng tôi đã giãi bày to nhỏ. Chuyện đời, chuyện giời và chuyện thơ đan quyện. Có vẻ như những điều còn phân vân và cả những khoảng trống, khoảng lặng trong thơ Haiku mà ta đang tắm mình , tôi cùng anh ít có nhận thức trái chiều.
Giở một trang ngẫu nhiên, đọc một bài cũng ngẫu nhiên trong quyển thơ anh vừa tặng do nhà xuất bản Văn Học cấp phép :
Trên cành cây cháy sém
Giọt sương đen
Khóc rừng
Thì ra nỗi niềm đau đáu anh không chỉ gửi vào cảnh ngộ con người mà cả cho cỏ cây. Tôi đã biết và sẽ đọc tiếp để khảng định chất nhân văn, tính uyên thâm mang màu triết ngôn trong thơ anh. Khi đã kiến kỳ hình, tôi tự nhiên nhận ra thơ ấy là cái bóng chân thực của người này cấm có sai.
Khi chia tay anh, Haijin Nguyễn Thánh Ngã, tôi không chào không chúc mà chỉ mượn cụ Nguyễn Du câu này nói với anh : “Còn nhiều kết cỏ ngậm vành về sau”!
LVG